Như bạn mô tả thì bệnh của bạn nặng hơn bệnh của tôi rồi, tôi không phải là bác sĩ nên không thể trả lời bạn theo chuyên môn được, nhưng theo kinh nghiệm thực tế chữa bệnh của tôi thì bệnh viêm cột sống dính khớp như bạn và tôi, dùng thuốc cốt vương thần hiệu
Đọc truyện Vì Đâu Nặng Tình Như Thế của tác giả Vu Triết, đã full (hoàn thành). Hỗ trợ xem trên di động, máy tính bảng.
Họ thường có tính lạnh nhat, không thích ồn ào, ồ vập trong tình yêu, trái lại rất ôn tồn, thận trọng và nhẫn nại chịu đựng. Các cô gái tuổi Sửu da phần thường toàn tâm, toàn ý hướng về đối tượng mình yêu. Bởi thế số đông tình yêu, hôn nhân của họ thường
Quá khứ dẫu rất buồn thì cũng là chuyện đã qua, hiện tại và tương lai mới là điều đáng nói. Nếu em yêu anh ấy, tốt nhất nên tạo điều kiện để hai người có thể cởi mở với nhau hơn. Hãy để cho anh ấy được trải lòng mình, biết đâu mọi chuyện không quá tiêu cực như em tưởng tượng.
Akaso: Bởi vì chúng tôi đã quay cảnh Adachi tỏ tình vào khoảng thời gian đó. Machida: Cá nhân tôi thực sự lo lắng về việc liệu tôi có thể quay trở về cảm xúc của cảnh đó (Kurosawa tỏ tình) hay không. Nhưng ngược lại, tôi đã hoàn thành cảnh quay này với cảm xúc mới mẻ.
Vay Nhanh Fast Money. Tâm tình hiện giờ của tôi rất kỳ quái, phần thì thấy tội Hứa Bội Bội, phần lại hài lòng với cách xử lý Lăng Tiêu dành cho nhỏ. Vậy nên lúc ngồi trên xe, tôi một mực im lặng không nói lời nào.“Nhỏ ấy mồm mép tép nhảy vậy thôi, em đừng suy nghĩ nhiều”. Lăng Tiêu khởi động xe đi theo nhóm người.“Nhỏ có quan hệ thế nào với anh”. Tôi không nhịn được phải hỏi, với những điều mà tôi biết rõ về Lăng Tiêu, thực sự không nghĩ ra lý do anh chịu đi chung với nhỏ.”Bộ anh…thiếu nợ gì nhỏ hả?”“Ầy, em nói cái gì đó”. Lăng Tiêu cười. “Nhỏ là con gái đối tác làm ăn của bố anh, quen biết anh từ bé rồi, trước giờ bố nhỏ tốt với anh lắm, nên anh vẫn ráng chịu đựng nhỏ”“Chà, thanh mai trúc mã….”. Tôi được mở rộng tầm mắt, trách sao Hứa Bội Bội làm càn như vậy.“Hầy”. Lăng Tiêu rất bất đắc dĩ mà thở dài thườn thượt.”Anh nên hiểu những lời này của em như thế nào đây?”“Em thấy rất bực mình nhỏ, muốn né xa thôi”. Tôi trả lời nghiêm túc.“Anh bảo Đinh Bằng quăng nhỏ xuống khỏi xe vậy”. Lăng Tiêu nghe xong giảm tốc độ xe lại, lôi điện thoại ra.“Thôi thôi thôi”. Tôi vỗ lên tay anh, có chút ngại ngùng. “Không đến nỗi, không đến nỗi, đừng làm cho mọi người không thoải mái”“Em thoải mái là được”. Lăng Tiêu có vẻ bất mãn.“Em cũng không thoải mái đâu”“Thật à?”“Đệt, anh lớn lên trong lồng kính hả”“Em lại muốn mắng anh ngốc chứ g씓Ừ, muốn vậy đó, ý kiến à?”“Không có, sao em lại thích mắng người như vậy”“Nhỏ đến lớn em là vậy đó, anh muốn sao”“Không có sao, anh thích”“Đồ ngốc”“Ừ, thế đó”Hồ câu cá rất lớn, mùa này nước chưa lên, cho nên xe có thể theo đường đất mà vòng xuống, hơn nữa còn có thể chạy xuống bãi cỏ bên hồ nước, đám người bên Lăng Tiêu muốn dừng chân để đồ xuống . Tôi đang suy nghĩ, có nên xuống đây nay người câu cá không nhiều, Đinh Bằng nói cũng ít có người câu cá đêm, hồ này xa, ít người chịu đến.“Vậy thì mình dừng ở đây, làm tiệc nướng, không thể trông mong đám người này câu được cá…”. Đinh Bằng liếc mắt nhìn mấy người kia đem dụng cụ xuống, cảm thấy ngán ngẩm.“Cậu lo câu đi, tôi đi cùng cậu”. Lăng Tiêu nói với Đinh Bằng, ôm tôi từ phía sau, tay nắm chặt cằm tôi. “Đại Bằng chuyên tâm lắm, nếu không phải bị bắt buộc, đảm bảo không chịu đi câu cũng với mấy người kia đâu”“Kiều công tử cũng câu hả?”. Đinh Bằng nhìn tôi một cái, làm như không thấy hành động mờ ám của Lăng Tiêu, thật làm tôi cảm động.“Tôi lo ăn”“Ầy…”. Đinh Bằng hơi sửng sốt, lắc đầu, khiêng đồ bước đến mặt nước.“Đi, anh dạy cho em”. Lăng Tiêu cầm túi đồ từ trên xe, nói về phía đám người đang mang vỉ nướng ra.”Giao cho các cậu đấy, đừng đến gần nước quá”Hứa Bội Bội đang kéo một chiếc lều từ xe Đinh Bằng xuống bãi cỏ, nghe nói vậy liền quay đầu nhìn chúng tôi, lúc lướt qua mặt tôi, mắt cô nàng dữ tợn lên hẳn, nhìn chòng chọc. Tôi xoay đầu, suy nghĩ một chút, tay đút vào túi quần làm dấu ngón giữa, xem như tự an ngồi xổm bên cạnh Lăng Tiêu, nhìn anh lấy ra mấy cần câu dài ngắn có đủ, lôi cả mấy cái lọ từ túi của Đinh Bằng, nhìn tôi cười một cái. “Xem chút đi”Anh mở cái lọ ra, đưa đến. Tôi quay đầu liếc mắt nhìn thử, bên trong cứ đen đen tối tối, không thấy rõ, tôi cầm lấy cái lọ, đưa đến gần mắt.“Ái, đệt, đây là cái thứ gì!”. Có cái gì nhúc nhích trong lọ, xém xíu nữa tôi đã quăng cái lọ vào mặt Lăng Tiêu.“Con giun!”. Lăng Tiêu bật cười, nét mặt hí hửng khi đã làm xong một trò đùa ác nhơn.“Lấy đâu ra nhiều vậy hả!”. Tôi nhảy dựng, đối với những sinh vật không chân, lấy việc uốn éo để di chuyển, tôi đều mang nỗi sợ hãi.“Nuôi”. Lăng Tiêu chỉ chỉ Đinh Bằng nhìn tôi một cái, lấy đôi đũa ra từ túi xách, đưa vào kẹp giun trong lọ. “Đến con giun mà cậu cũng sợ?”“Không phải là…”. Tôi đứng cách xa chỗ cách mép nước của Lăng Tiêu. “Ảnh cầm đũa làm g씓Ăn”. Lăng Tiêu không chút suy nghĩ lên tiếng.“Cái gì! Đệt, anh đừng làm em thấy gớm có được không”“Gắp con giun ra ngoài…”“Anh cũng muốn lấy cái thứ kia câu cá sao?”“Ừ, dạy em móc mồi”. Lăng Tiêu nhìn quanh quất tìm tảng đá để ngồi xuống.“Em không học, em bị chứng sạch sẽ nha”. Tôi kiên quyết cự tuyệt, kiên quyết không đụng vào mấy con Tiêu không ép buộc tôi, lo bận rộn phần mình, còn lấy ra mấy mẩu giống như cao lương ném xuống nước. Sau đó còn lầm bầm cái gì đó như nói cho tôi nghe, gì mà đánh ổ, lăn ổ, tôi cứ thấy ù ù cạc cạc. Tôi vẫn cho rằng câu cá là lấy gậy trúc ra quăng một cái, sau đó thong thả đợi, thế là bắt được cá.“Phức tạp quá đi”. Tôi ngồi bên cạnh nhìn Lăng Tiêu bận rộn.“Chơi vui lắm, lúc ngồi câu cá thì cái gì cũng không thèm làm”. Anh móc con giun vào lưỡi câu, tôi cứ thấy những ngón tay luôn xinh đẹp sạch sẽ của anh mà đi cầm con giun thật sự là chuyện khó tin nổi.“Anh thường đi câu cá?”“Ừ, khi không có việc sẽ đi, hay cùng đi với Đinh Bằng mỗi tháng một hai lần”. Lăng Tiêu vung gậy đi, tôi rụt đầu lại theo phản xạ có điều kiện.“Ai cha, sợ anh quăng trúng người em à?”“Biết đâu được, trông anh chẳng giống đi câu cá cho lắm…”“Lúc anh bắt đầu đi câu cá, em còn…”“Ờ, còn chưa ra đời đúng không, dẹp đi, dù sao em chẳng nghe được, xem như anh vô tội”“Em còn đang mặc tã”. Lăng Tiêu nói, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp.”Không biết là cái dạng gì”Nửa câu sau anh nói bằng tiếng địa phương, tôi quen dùng tiếng phổ thông nên nghe suốt cả buổi vẫn không hiểu anh nói gì.“Cái gì?”“Em là người nơi khác đến hả?”. Lăng Tiêu nhíu mày.“Em là đại gia của anh”. Giờ tôi mới kịp phản ứng. “Em có mặc tã cũng ngọc thụ lâm phong, một nhánh hoa lê áp hải đường”“Thật sao?”. Lăng Tiêu duỗi cánh tay vòng qua người tôi.”Để anh xem thử”“Đệt, chú ý tư cách”. Tôi đẩy anh ra.”Muốn xem em mặc quần boxer thì phải đến lúc chỉ có em và anh, cam đoan chấm dứt chuyện Đỗ Tâm Vũ nh锓Ừ, đúng vậy, không phải bây giờ ảnh chẳng can chi đến chuyện chúng ta sao”. Anh nhìn xung quanh, áp đến.”Mau lên, thừa dịp không có ai thấy mình, hôn cái nào”“Biến đi, mặt anh thật cmn dày”“Đối với em là phải vậy”Lăng Tiêu cười, ngồi xuống, bắt đầu câu cá. Thật ra trong mắt tôi chính là, cầm gậy trúc nhìn mặt nước ngẩn người, anh nhìn những cần câu đã giăng, lẳng lặng như không bận tâm đến đám người lao nhao dựng trại ở đằng kia, bầu không khí trước mắt thật tuyệt vời. Tôi bó gối ngồi xuống, nhìn mặt nước không chút gợn sóng, nhìn Lăng Tiêu, cảm giác cũng không nhàm chán cho lắm.“Anh đẹp không”. Lăng Tiêu đột nhiên hỏi.“Lên mặt cái gì, đẹp khỉ mốc à”“Vậy sao em nhìn anh mãi thế”“Không có gì nhìn mới nhìn anh, đừng có tinh tướng”Lăng Tiêu không đáp lại lời tôi, đột nhiên nhảy cẫng lên, cầm lấy một cần câu gắn ở khe đá, tôi đi theo nhìn, cái phao vốn ở trên mặt nước đã bị kéo xuống.“Kéo cá lên”. Lăng Tiêu nói.“Chỗ nào”. Tôi nhìn mãi chỉ thấy ngoài mặt nước có chút gợn ra thì chẳng có gì hết.“Đi lấy lưới vớt”. Anh ra lệnh cho tôi.“Nó là cái gì?. Tôi đứng lên, xoay một vòng cũng không thấy cái lưới nào.“Đinh Bằng”. Lăng Tiêu hô một tiếng. “Lấy lưới vớt”“Chà, nhanh vậy”. Đinh Bằng trả lời một câu, cầm đồ vớt cá chạy đến, chính là cái vợt để vớt cá, này là bảo là lưới cái gì, gọi vậy sao tôi Tiêu lấy cần câu lên, từ từ kéo dây, Đinh Bằng khom người nhìn chằm chằm mặt nước. Khi cá bị kéo lên mặt nước tôi mới thấy rõ, nó lớn thật.“Ít nhất cũng 2 kg…!”. Đinh Bằng lấy vợt vớt cá lên, bỏ vào một thùng đứng bên thùng nghiên cứu một hồi, là một con cá trắm cỏ.“Cũng không phải khó câu lắm ha”. Tôi nói.“Đây là khi câu được…”. Đinh Bằng nhìn tôi một cái, chậm rãi trở về chỗ ngồi câu của mình, có vẻ rất bất đắc dĩ khi phải đụng mặt kẻ ngoài nghề như tôi.“Câu hả? Anh dạy cho em”. Lăng Tiêu hỏi tôi.“Thử cái đã”Sau hai tiếng tôi hoa mắt chóng mặt, cố gắng lắm mới không khiến cho dây câu bị xoắn lúc quăng đi, mà còn lại đứt hết 3 sợi dây nữa thì một con cũng không có, vẩy cá còn không được một mẩu. Lăng Tiêu cũng không được con nào trừ con trắm cỏ mới nãy, bên Đinh Bằng lại được những mấy con liền.“Ôi, đệt”. Tôi ném cần câu sang một bên, nằm trên tảng đá.”Chơi cái quỷ này vui chỗ nào”“Không phải câu cá không khó sao?”. Lăng Tiêu nằm xuống tựa vào tôi, mỉm cười.“Đừng có kích thích em”“Không phải muốn câu sao, tiếp tục đi”“Không muốn động đậy, mệt rồi”Lăng Tiêu quay mặt sang, nhanh chóng hôn một cái lên mặt tôi, tôi không tránh, chỉ có thể ngay lập tức chống người dậy nhìn quanh xem có ai thấy không. “Anh là đồ không biết xấu hổ”Quả nhiên bữa tối biến thành tiệc tùng lửa trại, cá tổng cộng có bốn con, lớn nhỏ không đều nhau, nhỏ nhất là một con cá chép, dài cũng được một gang tay, đem làm thịt, mỗi người ăn không được một hớp. Ba con kia đều tầm 2 kg, mười người giành nhau không kịp, đâm đũa nát bét chia ra mỗi người một chút, cuối cùng cũng chẳng biết mùi vị cá là ra làm theo vẫn phải dựa vào đùi gà cánh gà thịt bò mà lấp đầy bụng, xem ra bộ dạng cả đám rất sung sướng và hỗn loạn, không biết mang bao nhiêu bia đến, nhưng mà để la liệt đầy đất, tôi uống coca, lúc buồn tiểu đi tìm chỗ giải quyết cũng vấp trúng chai bia làm xém ngã lăn quay mấy lần.“Ông Trời của tôi ơi, hôm nay uống bao nhiêu là bia”. Tôi nằm trong lều, bên ngoài vẫn còn đốt lửa, những người khác cũng lần lượt lo đi vào lều. “Có ai xỉn rồi làm loạn không đó”“Đảm bảo có”. Lăng Tiêu cầm đèn pha chui vào lều, xoay người kéo kín lều lại, tắt đèn, nhào lên người tôi. “Ví dụ như bọn mình n蔓Coi chừng em đó”. Tôi giãy giụa, nhỏ giọng nói.”Đây là lều, không phải phòng ngủ”“Đừng gấp, đừng gấp”. Lăng Tiêu cười, nằm vật vạ sau lưng tôi, đưa tay ôm siết tôi, mặt dán vào lưng tôi.”Anh uống nhiều quá, chóng mặt, không làm ăn gì được đâu”“Ai cha, mẹ nó em thật phục anh”. Tôi thấy dở khóc dở cười.“Kiều Dương anh yêu em”. Anh mơ hồ nói một câu không rõ ràng. Tôi lật người nằm ngang, kéo cánh tay anh qua, nghiêng đầu nhìn anh, anh đã nhắm mắt lại ngủ.“Ngủ rồi à?”. Tôi nhẹ nhàng hỏi.“Làm sao nhanh được vậy?”. Anh nhắm mắt trả áp sát, hôn lên môi anh một cái. Ánh mắt anh khép hờ, nhìn tôi được một hồi, nhếch môi cười.”Thêm cái nữa đi”Tôi lại hôn nữa.“Tới nữa”“Tới con khỉ”. Tôi mắng một câu, hung hăng hôn anh.“Hài lòng rồi…”. Giọng nói Lăng Tiêu nhỏ dần, cứ như là ngủ thiếp đi.“Lăng Tiêu”. Tôi vuốt mặt anh, rất Tiêu không phản ứng, tôi áp sát anh, đưa tay ôm lấy anh, nhắm mắt lại, tôi không buồn ngủ, cũng không uống bia, cho nên không chóng mặt, trong giờ khắc này, tôi cảm thấy rất yên tâm, tôi còn muốn thời gian dừng lại, cứ để vậy thoại lại phá không khí mà reo lên một tiếng, có tin cực kỳ không muốn động đậy, không hề muốn động đậy. Nhưng vẫn đưa tay lấy máy, liếc mắt là của bố tôi gửi mai về nhà đi, bố muốn nói chuyện với mày một chút.
Giới thiệu Thể loại Hiện đại, chủng điền, cường cường. Nhân vật Kiều Dương x Lăng Tiêu. Đồng bọn Từ Tiếu Thiên, Kiều Đóa Đóa. Kiều Dương là nhân vật chính trong câu chuyện này , tác giả cho hắn ở ngôi thứ nhất tự xưng tôi. Kiệu Dương luôn cho là mình là một người đàn ông bình thường sẽ thích và lấy phụ nữ làm vợ nhưng đến khi gặp được người đàn ông của cuộc đời mình mới biết được. Hắn là đại biểu cho thể hệ sinh viên hiện đại cực kỳ lười, nhây, chuyên cúp tiết, ăn dầm nằm dề ở tiệm net là chính. Gia đình Kiều Dương rất hạnh phúc, bố mẹ lãng mạn đến mức thiếu điều muốn đá con cái đi để hai người cùng bên nhau tình nồng ý mật, Kiều Dương có một cô em gái xinh đẹp, lém lỉnh, cực kỳ thương anh trai, cô bé là một hủ nữ chính hiệu tích trữ gần 200 GB GV trong máy vi tính cá nhân. Kết lại, cuộc đời Kiều Dương bình thường giản dị như bao tên sinh viên khác tuổi đôi mươi. Có gia đình hạnh phúc, có lũ bạn bè mất nết nhưng tốt bụng. Đời bạn ấy cứ thế trôi qua. Cho đến một ngày định mệnh, Kiều Dương đụng độ Lăng Tiêu-một tên siêu đẹp trai, con nhà giàu, ngon lành về mọi mặt, và dĩ nhiên ông trời tàn ác không cho phụ nữ được hưởng một chàng trai tuyệt vời như vậy, Lăng Tiêu là gay chính hiệu. Vì vài nguyên do vô tình lẫn hữu ý, Lăng Tiêu theo đuổi Kiều Dương. Dù bản thân mê trai ngay từ những lần đầu gặp gỡ, nhưng Kiều Dương-nhân vật chính của chúng ta lại có bệnh ảo tưởng sức mạnh, không hiểu rõ về bản thân, mang nhiều sự cù nhây, thêm cả ghen hờn hấm hứ, phải rất vất vả Lăng Tiêu mới hốt được Kiều Dương về tay. Đến đây các bạn nghĩ là mỹ mãn rồi sao? Không, đâu dễ vậy, kể từ giây phút đó, Kiều Dương mới hiểu được cuộc sống có nhiều nỗi tréo ngoe đến thế nào. Vâng, đây là một chuyện tình ngốc xít chính hiệu, nhưng vẫn có những phút giây trầm lắng dịu dàng. Thật ra đáng lẽ nó là một câu chuyện vô cùng lãng mạn, nếu không phải Kiều Dương tính cách quá mất nết, lại tưng tửng hay suy diễn + chém gió+ chuyên gia phá hỏng không khí, đáng lẽ nó cũng rất deep với tài nhập vai của Lăng đại thiếu gia, nhưng hai vị căn bản sống vẫn dựa vào hiện thực tàn khốc dở chứng v , nên thành ra truyện cũng tưng tửng, muốn cẩu huyết cũng không cẩu huyết được tròn. Thật đáng thương…
Đào Nhiên quả thật là đệ nhất mỹ nhân, cười lên một cái quả là đẹp không tả xiết, ánh mắt long lanh như hồ nước, răng trắng như tuyết, còn có lúm đồng còn thấy là so với toàn thể nữ sinh, Đào Nhiên quả là người ngây thơ đáng yêu và gợi cảm điểm đám sinh viên năm nhất vào trường, sự xuất hiện của nhỏ khiến cho hàng đống nam sinh trường Bách Khoa sẵn sàng tình nguyện ngã Nhiên xinh đẹp như thế, theo lẽ thường tình tôi nhất quyết sẽ không do dự mà tìm cách tiếp cận, khổ nổi hơn nửa học kỳ trôi qua tôi vẫn vi phạm nguyên tắc bản thân, chẳng hề động nhân là ở Từ Tiếu Thiên, tên này ở giường trên tôi, chính vì cùng một niềm đam mê dành cho game mà một ngày 24 tiếng bọn tôi dành ra 18 giờ cùng nhau luyện cấp, kết tình anh một lần uống say tí bỉ, Từ Tiếu Thiên đã cùng tôi có cuộc nói chuyện thế này, nó vòng tay ra sau nắm lấy bả vai tôi, thực tế là siết cổ, bảo rằng, Kiều Dương, mày là anh em của tao phải không, có phải anh em không, cổ tôi cho nó siết, miệng ngáp ngáp cố nói thành câu, đúng vậy, nó nói tiếp, mày thích Đào Nhiên phải không, cứ thích đi, có vẻ như hơi kích động, tôi nói chuyện với nó cũng không biết tình huống ra sao, chỉ có thể dùng giọng mũi ừ hử mấy tiếng, đột nhiên nó lại hắng giọng, dùng chất giọng trầm tĩnh bảo tôi, Kiều Dương à, tao thích Đào Nhiên, là anh em thì đừng có giành với tao…Tôi nhất thời bị nó siết mạnh quá, chỉ có thể hừ hừ, Từ Tiếu Thiên cho rằng mấy tiếng hừ hừ đó là đồng ý, chịu buông lỏng cánh tay, ngã xuống người tôi rồi lăn ra chẳng có cách nào xác nhận rằng Từ Tiếu Thiên có nhớ chuyện ngày đó hay không, cũng không thể đến tìm nó nói rõ, nhưng ngược lại có thể chắc chắn là nó thích Đào cũng chẳng đấu tranh tư tưởng trong việc có nên theo đuổi Đào Nhiên hay không, tôi thành thật cho rằng trong giang hồ, anh em quan trọng hơn người đẹp. Người anh em đã nói với mình như thế, còn động tay gì nữa, dù nó say quá mới nói thì rượu vào là lời thật, lại còn siết cổ mình mà nói, thành ra tôi xác định rõ ràng là không nên có tư tình gì với Đào mỹ nhân chi người đẹp trên đời đâu chỉ có một, nếu như bây giờ tôi theo đuổi Đào Nhiên thành công, lỡ người đẹp tiếp theo xuất hiện, tôi không theo đuổi quả thật khó lòng, mà lúc đó lại biết cư xử ra sao với Đào đó mà tôi cùng Từ Tiếu Thiên lại tiếp tục một ngày 18 giờ ngâm mình cùng một chỗ, gặp chuyện nhỏ tán gẫu, gặp chuyện lớn lăn ra ngủ, đêm đêm luyện cấp. Mà tôi vẫn nghĩ không thông, không phải nó muốn theo đuổi Đào mỹ nhân sao, sao mà không có động tĩnh gì hết, tôi đang suy nghĩ chắc cuối tuần mình về nhà rồi thì nó tranh thủ thời gian cải thiện sinh hoạt với lại tìm cách theo đuổi người ta, hơn nữa thời gian theo đuổi chưa lâu, tôi cũng không hỏi chuyện nó được bao nhiêu, mà kiểu nói chuyện câu có câu không, chẳng đầu chẳng đuôi lại là phong cách của tên tiểu Từ này. Mà mỗi lần tôi nói cuối tuần về nhà, tên này không nằm ở phòng ngủ thì cũng lết ra tiệm net mà ăn dầm nằm dề, tôi thật tình nghĩ không ra, lẽ nào tiểu Từ đây quá ư thuần khiết, trong mắt nó Đào mỹ nhân là thánh nữ, chỉ cần lo nhìn ngắm đã thấy đủ nên khi Từ Tiếu Thiên gọi điện bảo thứ Bảy này tôi hãy nhanh chóng trở về cùng cả đám đi đánh trận, tôi đành chịu thua là éo biết tên này nghĩ cái gì. Từ Tiếu Thiên ở đầu dây bên kia bảo, Kiều công tử, nhớ mang theo đồ ăn, đánh từ tối đến đêm đó, đêm mình đi giết chúng nó. Tôi bảo vịt quay nhá, Từ Tiếu Thiên khoái chí cười, nhớ mang bia nữa, bọn Uy ca cũng có ở tuần này quả là mẹ ban tôi ân huệ, thật vĩ đại mà để tôi mang về trường học món vịt quay Kiều Đóa Đóa kiên quyết không chịu ăn. Ưu đãi này quá nhà tôi, Kiều Đóa Đóa là số một, mẹ tôi số hai, bố tôi đứng thứ ba, tôi không là số bốn. Nhà tôi xếp thứ bậc đến số ba thôi, tôi cùng bố tranh giành vị trí số thứ ba, phương pháp cạnh tranh chính là bố lấy lòng mẹ, còn tôi đi lấy lòng Kiều Đóa dụ như hôm nay Kiều Đóa Đóa bảo, máy vi tính của em bị chết máy hoài à, Kiều Dương anh giúp em xem qua đi. Tôi tiếp nhận nhiệm vụ ngay, chính là ngay lúc đó tôi cũng vô tình thôi, xin thề với Mao chủ tịch là hoàn toàn vô tình, thấy được máy của Kiều Đóa Đóa tàng trữ hàng cấm, à không, là hàng đống GV…Máy của Kiều Đóa Đóa là ổ cứng kép, một cái 250 GB, một cái 320 GB, lúc tôi cài lại hệ điều hành cho nhỏ, nó bảo một cái chia làm hai khu là được, và bên ổ D là 200 GB. Hiện tại ổ D này chỉ còn trống 300 MB. Đừng hỏi tôi vì sao biết trong đó toàn GV. Kiều Đóa Đóa cởi mở dễ sợ, còn dám để tên rành rành, “Cực yêu GV”Tôi có chút khiếp sợ, hủ nữ mạnh dữ, có mặt ở khắp nơi, Kiều Đóa Đóa ở nhà luôn đóng vai đứa nhỏ ngây thơ hiền lành, rốt cục cũng theo đường này, thật sự làm tôi câm đang lo sốt vó không biết nói chuyện này với Kiều Đóa Đóa đại nhân thế nào, nói sao cho tự nhiên, lúc suy nghĩ cuộn trào thì Kiều Đóa Đóa bước đến“Sao? Bộ anh làm không xong hả?”Tay tôi run run muốn tắt thư mục đi, dẫu sao cũng không phải là nghĩ xem nên nói thế nào, có nên nói hay không, mà là tôi run quá, run đến mức nhấn nhầm nút phóng lớn.“Kiều Dương, anh làm gì đó, nhìn lén máy của em hả?”. Tôi còn chưa phản ứng kịp Kiều Đóa Đóa đã vỗ mạnh lên trán có chút nổi nóng, nói thế nào thì anh cũng là anh trai em, thật là không biết lớn nhỏ, chiều cho em thành nữ vương, lúc đầu tôi mở miệng mắng là vậy, lại nhìn thấy Kiều Đóa Đóa nheo mắt lại, cắn môi trông khá là tủi thân, thế là mềm lòng. Tự nhiên nhớ lời mẹ, mày chỉ có một đứa em gái thôi chứ mấy, người ta đâu phải muốn có em gái là có được, mày không được ăn hiếp nó, phải yêu thương nó…đại loại này tôi dĩ nhiên biết, tôi biết mẹ tôi thương em gái mình thế nào, còn tránh không cho em gái về nhà bà, sợ nhỏ sống không dễ chịu, thiếu tiện điều chỉnh lại cảm xúc, uống ngụm nước, cố gắng hết sức để bình tĩnh, sau đó hỏi Kiều Đóa Đóa, “từ khi nào em xem mấy cái này, còn tải xuống nhiều như vậy”Kiều Đóa Đóa không lên tiếng, đi đến bên cạnh máy vi tính nhìn một chút, sau đó nghiêng đầu nói, “Ai cha, Kiều Dương, anh còn biết GV là gì luôn cơ”.Ngụm nước trong miệng tôi xém nữa phun ra từ lỗ mũi, mới nãy đôi mắt khép hờ, đôi môi nhỏ nhắn mím lại, đi ba bước sang đây mà thay đổi như chớp, chỉ còn khóe miệng nhếch lên, “biết rõ ha”“Anh đang hỏi em đó, em đừng có lo cái chuyện anh biết hay không, biết hay không cũng là chuyện bình thường thôi”. Tôi gõ nhẹ lên màn hình. “Nhiều đến vậy, rốt cục là xem từ khi nào”Kiều Đóa Đóa liếc mắt nhìn tôi một cái, xong ngồi lên đùi tôi, đầu tựa vào vai tôi bảo, “Kiều Dương nè, từ khi nào anh bắt đầu xem AV? Cấp 3? À không, là cấp 2?Ông Trời à, nếu như tôi được lựa chọn, thà là tôi đừng có sinh ra, cũng không cần có thể loại em gái đẩy Kiều Đóa Đóa khỏi đùi mình, đứng dậy đi ra cửa. Cuộc nói chuyện kiểu này không đi đến đâu hết, Kiều đại tiểu thư chọt trúng điểm yếu hại nhất của tôi rồi còn đâu, hình ảnh trước đây mẹ ném mớ video Aoi, Madoka, Ozawa Maria vào thùng rác đập vào đầu tôi, ngay tức khắc tôi thấy mình thật là không có lập trường cùng Kiều Đóa Đóa đại nhân tiếp tục nói vừa nghĩ lan man vừa đi, Kiều Đóa Đóa lại sốt ruột nhảy đến trước mặt tôi, chặn ngay cửa, “Kiều Dương, anh muốn làm gì?! Anh mà nói với bố mẹ là em phóng ra cửa sổ nhảy xuống ngay”“Nhảy từ lầu một?”. Tôi thấy hơi mờ mịt. Nhà chúng tôi ở lầu một, từ ngoài cửa sổ phòng Kiều Đóa Đóa là một bãi cỏ.“Dẫu sao thì em cũng chết cho anh xem, anh nói đi, có bản lĩnh thì cứ đi mà nói…”. Lời nói quả là không đủ gan, càng về sau giọng càng nhỏ lại. Tuy rằng Kiều Đóa Đóa đại nhân quyết tâm bảo tôi là cô nàng đi chết ngay đây, nhưng mà lại cố thủ không cho tôi ra ngoài, tiếp tục chặn cửa, còn nắm lấy cánh tay vui vẻ nói, bé con à, em còn non dữ vậy, dẫu sao em cũng biết bụng dạ anh rồi, thôi em cứ lo thu dọn quyết định đáp ứng yêu cầu của cô nàng, thế là giờ ăn cơm Kiều Đóa Đóa một mực bảo mẹ anh con tốt nhất, anh con đối xử với con tốt rồi mẹ tôi cười rạng rỡ đưa tôi con vịt quay mà Kiều Đóa Đóa bảo không ăn đâu vì sẽ béo lên, bảo tôi cứ mang về tôi đứng ở cửa tây cổng trường học giơ con vịt quay lên, gọi điện thoại cho Từ Tiếu Thiên. Nó bảo phải có bia mới được, cứ trực tiếp mang cả bao đến đây, tôi nói làm sao một mình tao mang qua hết được hả, nó nói cứ chờ, PK xong trận này sẽ đi, hai người ra giúp lâu nhá, mấy đứa tụi tôi chung một giuộc, đã PK rồi thì chưa quá nửa giờ là không kết thúc được, tôi đành chịu không mua bia, cứ đi thẳng đến tiệm net. Tôi hướng đến tiệm net, ngậm điếu thuốc, đưa tay vào túi quần tìm bật lửa, sờ soạng cả buổi mới hay là túi quần bị thủng, làm tay sờ trúng nhầm chỗ hiểm luôn.“Kiều công tử, đi đâu vậy”. Lời nói cùng tiếng cười từ phía sau truyền đến. Cả người tôi như trúng chiêu cứng đờ, không thể phủ nhận rằng Đào mỹ nhân quả là cực phẩm, dung mạo tuyệt đẹp, dáng người siêu chuẩn, tiếng nói càng mê ly.“Đến tiệm net phải không?”. Chưa đợi tôi trả lời Đào mỹ nhân đã tiếp tục nói. “Tụi mình đi chung nha, Từ Tiếu Thiên bảo mình đến chơi, là trò mà cả đám cùng chơi đó”Chờ đã!Đùng một phát não tôi muốn dừng hoạt động luôn, Từ Tiếu Thiên một đòn hạ gục thế này quả là làm tôi bội phục.“Mình cũng không biết nữa, tên này không có nói với mình, đi thôi”. Tôi quay đầu đi, ài, Từ Tiếu Thiên, mày đúng là tranh thủ một công đôi việc, chiêu tán gái này mà mày cũng nghĩ ra được.“Bình thường là hai người chơi thôi hả? Mình không muốn chen vào thế giới của hai người”Tôi nhìn Đào Nhiên, sắc nước trong đôi mắt lấp lánh niềm vui, nụ cười này bất chợt làm tôi nhớ đến nụ cười của Kiều Đóa Đóa lúc nhắc tôi nhớ về vụ AV.“Không có, xin mời bạn quấy rầy, mấy người trong ký túc xá cũng chơi nữa, đây là chơi game nhóm”. Tôi không biết trả lời thế nào, gì mà thế giới của hai người, khỉ mốc á, bộ Đào Nhiên và Kiều Đóa Đóa là chung một hội fan gơ còn chẳng hiểu lý do Đào Nhiên muốn vào tiệm net, Đào mỹ nhân từ đầu đến chân là cực phẩm, cho nên bình thường đều tỏ ý muốn “giữ khoảng cách” với con trai, hôm nay lại chỉ vì một tên tiểu Từ dụ dỗ chơi game mà lại không ngại gian lao đi phía sau tôi suốt 15 phút, có chút làm người ta kinh Tiếu Thiên quả là không ở đại sảnh, xem ra việc Đào mỹ nhân đến đây hôm nay nó đã có chuẩn bị trước rồi. Cửa mở ra, 6 tên ngồi trong đó, Trần Chí Xa từ trong thò đầu ra ngoài dò xét rồi đi ra, phất tay với tôi, Kiều công tử, Kiều công tử. Sau đó nhìn lướt qua sau lưng tôi, tiếp đến cứng đờ, giữ vững cơ thể đang nghiêng về phía trước, cánh tay giơ cao khỏi đầu, cơ miệng nói xong dòng Kiều công tử vẫn cứ được giữ nguyên như nhanh chóng tránh xa, nhảy vào một chỗ ngồi, tiện tay đẩy Trần Chí Xa sang một bên. Từ Tiếu Thiên còn bình tĩnh tựa vào ghế, ngậm điếu,mắt liếc sang tôi, hỏi bia đâu? Tôi rất muốn chửi em gái mày á, nhưng không thể bảo vậy vì tôi có em gái, cho nên tôi nói, ông nội mày, mày gọi Đào Nhiên đến đây làm Chí Xa đã qua cơn kinh ngạc, cùng tên cũng ở chung ký túc xá Uy Ca tập trung gõ phím. Lúc này Đào mỹ nhân cũng đã ngồi vào chỗ, không phải tôi có ý gì cơ mà khói thuốc ở đây mịt mờ suốt bao nhiêu giờ, lúc đi vào tôi cũng xém sặc, Đào mỹ nhân quả thật điềm tĩnh không cau mày cũng không bịt mũi, quả là cực phẩm nhân gian, rất nể mặt bọn Tiếu Thiên đứng lên, kéo cái ghế bên cạnh nó ra, sau đó nhìn Đào Nhiên đang sửng sốt, mặt nó nghiêm túc, làm tôi cũng vội cho là nó muốn nói Này vị nữ hiệp kia! Không ngờ cuối cùng nó phun ra một câu, qua đây không?Xém xíu nữa tôi cười không ngừng được, mở màn lòe loẹt dữ nha.“Tán tỉnh thì ra ngoài đi nha”. Tôi đi đến chỗ trong cùng ngồi xuống cạnh Uy mỹ nhân mỉm cười, nhàn nhạt bảo không sao mà, không cần để ý đến mình đâu. Sau đó ngồi xuống cái ghế mà Từ Tiếu Thiên đã kéo Tiểu từ mở máy cho nhỏ, gọi thức uống cho nhỏ, trong toàn bộ quá trình này, bốn tên con trai xung quanh đều hoàn toàn im lặng, sau đó Từ Tiếu Thiên bắt đầu giảng giải sơ lược về game này cho Đào Nhiên nghe, dạy cách tạo nhân nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh La Uy, La Uy đang làm nhiệm vụ nhóm, thấy tôi nhìn gã cũng phun cho một câu về chuyện tên Tiểu Từ ghê nha, tiểu Từ dịu dàng nhớ lại chuyện cũ, sao mà mình có thể khờ vậy đây tôi cùng Trần Chí Xa và Uy ca, ba người tán gẫu, bên kia Từ Tiếu Thiên dịu dàng như nước chảy mây trôi cùng Đào mỹ nhân chơi game, không khí vô cùng hài hòa, hài hòa đến mức tôi sờ điếu thuốc cầm trên tay đã lâu cũng không có hứng thú bỏ vào buồn bực không biết tối nay tính sao đây thì tin nhắn cá nhân lại lóe lên, tôi nhấp vào để mở lợn nửa bí đỏ Sao vậy, tụi mày đừng có mà im lặng không nói lời nào, muốn điên đây!Quay đầu nhìn Từ Tiếu Thiên, tay trái nó chỉ vào màn hình của Đào Nhiên, nói ở đây đang làm nhiệm vụ, tay phải đặt sau đầu, giơ ngón giữa về phía tôi trêu chọc. Tôi vui vẻ vỗ lên vai La Uy, hô lên, “Này ca, mình đi giết người!Uy ca cũng lên tinh thần, quay sang phía Trần Chí Xa vỗ vai hô một tiếng “Chuẩn bị ngựa cho anh!”Trần Chí Xa là một tên sát nhân điên cuồng, nghe câu này giống như lập tức cắn phải thuốc, sát, tao chỉ chờ câu người đang hài hòa sau lưng cũng quay đầu sang, Đào Nhiên bảo, muốn PK sao, anh cùng bọn họ xem PK đi, em ở đây Tiếu Thiên nghe lời này lập tức toàn thân thả lỏng, đột nhiên quay sang tôi nói vang.“Kiều Dương, hôm nay người bên Yên Vũ chửi mày đó”Lập tức tôi biết Từ Tiếu Thiên muốn tìm ai gây sự, vì thế nói hùa theo nó, chiến, hôm nay mình hốt thằng 7 độ độ này có tên đầy đủ là Âm 7 độ, là kẻ tử thù của Nửa lợn nửa bí đỏ-Từ Tiếu Thiên, hai người này đối đầu vì trăm chuyện, cuối cùng sau bảy tháng dai dẳng, đến cuối cùng là muốn chém giết nhau vì cái gì Từ Tiếu Thiên cũng nhớ không rõ. Nếu chiến đấu một mình với 7 độ, tiểu Từ sẽ thua, nhưng nếu là đấu đội thì có thắng có thua, cho nên tiểu Từ hay bảo muốn đấu đội. Bình thường 7 độ không chủ động kiếm chuyện với Nửa lợn nửa bí đỏ, nhưng chỉ cần Nửa lợn nửa bí đỏ khiêu khích, người này nhất định sẽ đáp lại, cho nên Nửa lợn nửa bí đỏ chỉ cần kiếm cớ nào đó là có thể nhào vào chém giết một trận, ví dụ như hôm nay, người bên Yên Vũ có mắng tôi hay không cũng chẳng rõ, nhưng Yên Vũ là bang phái của 7 độ, vậy nên dù rành rành éo biết lý do vẫn cứ lấy nó ra mà lòe cái đã.“Tên của người này rất cá tính….”. Đào Nhiên tự dưng phá lên cười. “So với mấy bạn….”Tôi đang kêu gọi tinh thần chiến đấu của đồng đội, vừa nghe lời này tôi lập tức nhìn qua tên của đám chiến hữu Đội Trưởng, Kiều Công Tử, Ngại Ngùng là tên của các nhân vật nữ, tiếp theo sau là tên của ba nhân vật nam Nửa Lợn Nửa Bí Đỏ, Cục Gạch, Như Lai Thần Chưởng…“Bọn mình là sinh sao để vậy”. Tôi nhìn vào thanh công cụ, mở danh sách bạn, tìm ID của 7 độ, vừa gửi thư khiêu chiến vừa nói, “Bạn nhìn vậy là đỡ rồi đó, hồi trước Từ Tiếu Thiên đặt tên Chỉ Dùng Durex, nhưng sau đó bị hệ thống dán nhãn đen nên phải đổi đó”Đào Nhiên sửng sốt một hồi, che miệng cười, ánh mắt cũng nheo lại thành một đường chỉ, “Không nhìn ra nha, cứ tưởng Từ Tiếu Thiên nghiêm chỉnh lắm”Từ Tiếu Thiên đạp một phát vào lưng ghế của tôi, “Công Tử, tao muốn phản kích”“Đừng mà, vị đại gia này”. Tôi xoay người ném cho Từ Tiếu Thiên một điếu thuốc.“Muộn rồi!”. Tiểu Từ bắt đầu diễn sâu. “Kiều mỹ nhân, hôm nay anh sẽ cho em thấy anh và thằng đó ai lợi hại hơn”Vừa nghe ba tiếng Kiều mỹ nhân, ngay lập tức Trần Chí Xa và Uy ca rất hí hửng, họ Từ kia đã làm chủ thì bọn tao phải theo. Đào Nhiên có chút không hiểu nhìn tôi, trong mắt tràn đầy niềm vui, tôi bị nhỏ nhìn đến ngượng ngùng, không còn cách nào khác ngoài việc đẩy đưa với ba tên kia.“Ba anh à, đừng mà!”Nói đến ba chữ Kiều mỹ nhân này thì quả thật có lai lịch cả, chẳng qua đối với tôi thì quả là một sự việc tréo cẳng ngỗng. Tôi nghĩ có lẽ đừng nên để Đào Nhiên nghe được, đặc biệt là khi nhỏ đã buông một câu “thế giới của hai người”, thêm nữa nhỏ đang nhìn chằm chằm tôi với một ánh mắt ngập tràn ẩn ý, làm tôi cũng phát sợ. Nhưng tôi cũng chẳng dám giãy nãy cùng các vị huynh đài này, chỉ tổ làm chúng nó thêm hưng phấn, tôi chỉ có thể quay đầu nhìn chằm chằm vào màn hình, hy vọng 7 độ nhanh chóng hiện hồn để mấy vị kia câm miệng ngay.“Em nhìn đi, Kiều Công Tử chính là Nhân Yêu*”. Từ Tiếu Thiên bắt đầu nói, còn cố vẽ vời nữa.“Bạn đừng có nhìn vào cái tên Kiều Công Tử, trong game này chẳng ai nghi ngờ nó là Nhân Yêu đâu…”. Trần Chí Xa nói hùa theo.“Bởi vì căn bản Kiều Dương không nói tục, không mắng người, không chủ động gây sự”. Uy ca ngừng một chút, Đào mỹ nhân lập tức giơ ngón cái. “Kiều Dương chính là Nhân Yêu thành công nhất của bọn mình”[* Trong đây là mang nghĩa là người nam chơi nhân vật nữ trong game, đi dụ khị những nhân vật nam ở đó]Thành công ông nội mày! Tôi hung hắng mắng một tiếng trong bụng, ai nói ông đây không mắng người, chẳng qua ông đây lười gõ chữ thôi. Thật ra tôi là người khá biếng nhác, sở dĩ ban đầu chọn nhân vật ma nữ chính là vì nếu làm ma nữ, lúc làm nhiệm vụ thăng cấp sẽ có người làm hộ, còn lại cái gì cũng chẳng cần quan tâm, mỗi lần nhiệm vụ tôi toàn treo máy kệ đời, sau đó còn thản nhiên mở phim xem.“Chồng cũ của Kiều công tử”. Tiểu Từ rất khoái nhìn bộ dáng kệ xừ chuyện bàn tán của tôi. “Khẳng định rằng ít nhất nó cũng thuộc hàng đại mỹ nhân”Tên chồng cũ, tôi nhớ lại thì tên là Trường Kiếm Thiên Nhai, tôi nhớ không rõ tên thật của kẻ chơi nhân vật Điểu Nhân này, nhưng nick của hắn thì nhớ rõ, nhắc đến hắn tự dưng gai ốc nổi đầy mình.“Cứ quấn quýt trông mong lúc Kiều Dương lên mạng, còn muốn gặp tận mặt, há há…”Tôi từ đầu đến cuối khẳng định mình là nam, nhưng tên nhãi kia quá nhây, cỡ nào cũng không đến chuyện cũ được khơi mào, tôi châm một điếu thuốc, nhắn một tin cho 7 độ, thúc giục hắn mau ứng Công Tử Nhanh lại đây đấu 7 Độ Chờ xíuKiều Công Tử Không đợi, nhanh 7 Độ Tui muốn đi WCKiều Công Tử Nín đi cha, không tới là tên bí đỏ kêu cả làng chửi 7 Độ Tui bị tiêu chảy.…Nhắn cho 7 độ cái tin nữa, hắn không trả lời, chắc bỏ đi luôn rồi. Tôi thật tình bất đắc dĩ, nhưng chỉ có thể nhìn chằm chằm màn hình, tôi không muốn quay đầu lại, có thể cảm nhận được ánh mắt của Đào Nhiên quét tới quét lui sau gáy tôi, phát lạnh.“Thằng đó trước tiên chắc là đi một vòng quanh tiệm net của tụi mình. Thấy Kiều Dương đang chơi nên hóng chờ ở cửa”Vô nghĩa, nếu không phải trước đó đã biết, sao có thể đến chính xác địa điểm của tiệm net và hét lên ba tiếng Kiều công tử ngay mặt tôi.“Người nọ bảo muốn cùng Kiều Dương chuyện trò một chút…”Lúc đó tôi muốn trấn an tên đó một chút, cũng thông cảm về chuyện tổn thương tinh thần của hắn, người đẹp tri kỷ giờ hóa ra là một thằng con trai, ai gặp chuyện này mà không bị đả kích chứ. Tôi nhớ rõ lúc đó câu đầu tiên mình đã bảo hắn, cậu xem đó tôi có lừa cậu đâu, tôi luôn nói mình là nam mà. Thằng cha đó không lên tiếng, chỉ nhìn tôi chằm chằm, lúc đó chân tôi hơi run, rất sợ hắn xúc động mà đánh tôi, tôi cố sức nhìn sang bên cạnh, mấy tên cùng phòng ký túc xá đang rất hứng thú hóng chuyện vui, lòng tôi tự nhủ thôi thì tụi bây cứ vui đi, lỡ như có bị đánh, tụi bây cười đã xong lại cứu tao là được.“Không nghĩ đến nha…”Con mẹ nó thực sự không nghĩ ra mà! Kiều Dương tôi lớn xác như vậy, luôn luôn được người khác đánh giá là điềm tĩnh, nhưng quả thực với việc này thì điềm tĩnh không có nổi, căn bản là rợn hết tóc gáy! Tên kia đột nhiên tiến lên một bước, lúc ấy tôi thấy kỳ quái và trong đầu chỉ thoáng qua một câu, hả, tên kia lại cứ xông lên như vậy.“Ôm Kiều Dương nha!” Từ Tiếu Thiên nói xong lời này là vỗ đùi mình một cái, ra vẻ cường điệu như đang chân chính đóng hí không phải là chưa từng bị con trai ôm, nhưng chính là chưa từng bị ôm với tư thế vô cùng ái muội đó, hơn nữa là dùng sức rất nhiều, lại còn ghé tai tôi thì thầm, hà hơi một phát nói, Kiều mỹ nhân à…“A~!”. Đào Nhiên la lên, tiếng nói lộ ra ý cười. Tôi nhịn không được phải quay đầu lại nhìn nhỏ, nghĩ cái gì đâu không à.“Sau đó thế nào? Sau đó thế nào?!”. Đào Nhiên thích thú đến mức nhảy cẫng lên ôm chầm cánh tay Từ Tiếu đất quỷ thần ơi, động tác này thật không đỡ nổi, làm Từ Tiếu Thiên ngã nhào xuống ghế lại, công lực tuyệt đối cao, có thể so với Mai Siêu Phong đại tỷ. Từ Tiếu Thiên sửng sốt cả buổi không thể nói nên lời. Trần Chí Xa nhận ra tình hình bất ổn này nên vội tiếp lời“Bạn chưa thấy Kiều Dương đánh người đâu, ghê lắm, mình nhìn xong phải thề là cả đời này tuyệt đối không chọc vào Kiều Dương, xuống tay rất tàn bạo, liên tục đá đạp, xém xíu nữa bọn mình kéo ra không kịp! Thằng kia bị đánh xong là chạy biến, từ đó về sau cũng không dám hiện hồn trên game nữa”Mẹ, làm gì khoa trương vậy, tôi chính là đẩy hắn ra, hắn đứng không vững nên mới té xuống đất, tôi nghĩ chắc tai mình bị hắn thì thầm vậy nên cứ ong ong, bước lên lỡ đạp trúng người hắn, vừa nhấc chân ra đã bị Uy ca lôi đi, nào có chuyện kéo ra không được, làm như tôi học võ ở chùa Thiếu Lâm xuống mỹ nhân nhìn tôi, miệng mở to thành hình chữ O, thoạt nhìn dáng vẻ trông rất kinh ngạc, nhưng nụ cười lại có phần giống như ánh mắt kia của nhỏ, lúm đồng tiền hiện rõ lên. Tôi nhủ bụng, nhỏ này xinh quá, biểu cảm nào cũng rất có duyên nha. Đào Nhiên nhìn tôi với nụ cười nửa kinh ngạc nửa mê người mà nói, “Thích quá nha”Lời này giống như bom tạc ngay ghế làm tôi trực tiếp nổ tung, cái chuyện đời gì thế này, chuyện đời gì thế này, tiếng vang 20 lần như phòng có mấy người cũng phá lên cười, tay gõ gõ lên bàn, tôi bước đến cửa bảo muốn đi tức muốn ra tay giết hết, cả tên 7 độ đó lẫn tên Nửa Lợn Nửa Bí Đỏ kia, bị tiêu chảy hết ra khỏi căn phòng, cái câu “thích quá nha” của Đào Nhiên vẫn cứ vang vọng trong đầu, tôi thật sự không hiểu mấy nữ sinh này rốt cục là phấn khích cái quỷ gì, tôi đối với gay hay BL đều không có thành kiến, chẳng qua không thể chịu được cái chuyện như vậy lại áp lên người mình, cho đến bây giờ mỗi khi nhớ đến cái lần bị ôm chầm trong nháy mắt đó, lập tức muốn mắng chửi lại phòng thì cả đám đã yên vị tại chỗ ngồi, Đào Nhiên hăng hái đứng sau lưng họ để xem độ đã mang bè đảng đến đấu. Uy ca bảo, Kiều công tử, Đội Trưởng với Bí Đỏ, tung thư khiêu chiến nữa đi. Tôi hơi sửng sốt, tại sao cơ, tôi viết rồi, tên 7 độ của bọn nó nhận là được.“7 độ nói không nhận thư khiêu chiến của con gái…” Từ Tiếu Thiên nhịn cười bảo tôi, “Đội Trưởng cứ để tao”Mẹ nó chớ!Tôi quăng cho tiểu Từ mấy chữ, cái ngày gì cuộc đấu tôi mới phát hiện, lần này đội của 7 Độ rất khác với trước đây. Hắn vốn toàn là tùy tiện gọi người ở đâu đâu đến hỗ trợ, nhưng lần này đoàn đội đều là hàng cực phẩm, tất cả đều là cao thủ nhìn rõ được cục diện, Trần Chí Xa hô to “Thôi xong, lần này cả đám tụi mình không toàn thây chắc luôn”Từ Tiếu Thiên tức giận mắng, mày không có tiền đồ gì hết!Có tiền đồ hay không có tiền đồ thì đoàn đội của 7 độ toàn là dân mạnh thần sầu quỷ khốc, cả đám chúng tôi chết không kịp ngáp, hoàn toàn không thể ra tay gỡ gạc được xíu nào, trận đấu nhanh chóng kết thúc. Tôi chỉ còn một lượt triệu hồi thú, nhưng đang bị khống chế.“Mày triệu hồi thú đi”. Từ Tiếu Thiên bảo tôi, trong giọng nói không có sự khó chịu, giống như chuyện bị 7 độ giết đã là cơm bữa, bây giờ cũng hoàn thành nốt nhiệm vụ, “lần này đội mình không nổi rồi”.Tôi nhìn mấy thi thể chất đống trên nền đất, nhờ tôi là nhân vật nữ nên chết còn đẹp mắt, chứ như tên bí đỏ với cục gạch là đâm mặt xuống đất mà chết, Như Lai Thần Chưởng thì nằm ngoài rìa màn hình, có thể thấy một cái chân nhấp chuột, chuẩn bị triệu hồi nhận thua. Ngay thời điểm tôi nhấp vào cái nút đó, 7 độ đột nhiên nói chuyện, chỉ nói hai chữ, nhưng lại làm cả đám chúng tôi bên đây sợ cứng bảo, người đẹp.
- Khi yêu, không phải ai cũng có được hạnh phúc như mình mong đợi. Có những người mãi nặng tình, lụy tình và chịu đựng nhiều đau khổ. Vậy nặng tình là gì? Dù yêu nhiều lần trong đời nhưng không phải ai cũng biết được nặng tình là gì? Nặng tình, lụy tình nhiều khi khiến con người ta mềm yếu, khó có thể quyết định mọi thứ dựa trên lý trí của bản thân. Nặng tình là gì? Nặng tình là đặt tình cảm lên trên, coi tình cảm là tất cả. Cũng có người nói rằng nặng tình là yêu một người đến không dứt ra được. Nhiều người cho rằng nặng tình là khi một người đã yêu rất mù quáng, dành tình cảm sâu đậm cho đối phương. Hơn bao giờ hết, người nặng tình thường khó mở lòng và càng khó dành tình cảm cho một ai khác ngoài người mình đang yêu. Khi quá nặng tình, người ta thường mất hết lý trí, không nghe những người khác khuyên can. Người nặng tình thường đối xử chân thành với người khác. Họ luôn sợ người ta bị thiệt thòi, đau khổ. Nhưng cuối cùng, người nặng tình lại là người chịu tổn thương. Người nặng tình chẳng giỏi nói những lời ong bướm, hoa mỹ. Họ nói ít, làm nhiều và luôn cố hết sức để làm người mình yêu được hạnh phúc. Nặng tình là đặt tình cảm lên trên, coi tình cảm là tất cả. Ảnh minh họa Người nặng tình rất khó quên được người mà họ đã từng yêu. Ngay cả khi họ đã chia tay, xa nhau một thời gian dài. Khi chuyện tình cảm của họ giữa đường đứt gánh, họ thường day dứt, đau khổ rất lâu. Người nhẹ tình thì dễ dàng quay mặt bỏ đi nhưng người nặng sẽ tình sẽ gặp nhiều đau khổ, bất hạnh trong cuộc đời. Họ mãi ôm một "chữ tình" trong thời gian dài. Người nặng tình thường dễ chần chừ, không dễ dàng, cương quyết quyết định đặc biệt là trong chuyện tình cảm. Nặng tình là gì? Vì sao những người nặng tình thường chịu nhiều đau khổ? Sau chuyện tình cảm tan vỡ, người nhẹ tình thì bước đi thanh thản. Họ sớm quên đi chuyện tình cảm và tiếp tục cuộc phiêu lưu tự ái. Tuy nhiên, những người nặng tình thì lại đau khổ trong suốt thời gian dài. Họ dằn vặt bản thân rằng không biết mình đã làm điều gì sai mà người ta lại bỏ mình mà đi. Không phải cứ yêu là sẽ được hạnh phúc. Trong quá trình yêu đương hẹn hò, ai cũng mong mình sẽ được hạnh phúc và được nắm tay người kia đi hết cuộc đời. Nhưng khi tình yêu tan vỡ thì những lời thề hẹn chỉ như gió mây. Người ta đến với hạnh phúc mới. Người nặng tình ở lại thì cứ mãi chìm đắm trong những kỷ niệm, những lời hứa không bao giờ trở thành sự thật. Không phải cứ yêu là sẽ được hạnh phúc. Ảnh minh họa Người nặng tình thường rất khổ tâm. Họ nguyện ôm nỗi khổ ấy sâu tận trọng tim. Bởi họ không quên được những kỷ niệm, những phút giây hạnh phúc. Họ trân trọng những kỷ niệm, những hạnh phúc đó. Đó là thứ khiến họ thu mình lại, không cho ai chạm vào “thế giới riêng của mình”. Hơn bao giờ hết, người nặng tình thường khó mở lòng mình một lần nữa. Không phải vì họ cố chấp không mở lòng. Mà là dù có bao nhiêu người đến và đi, họ cũng không muốn một lần nữa làm tổn thương ai hoặc vì ai mà bận tâm thêm nữa. Người nặng tình thường dễ bị tổn thương. Vì vậy, họ xứng đáng được yêu thương, thấu hiểu nhiều hơn. Chân tình chính là thứ khó tìm kiếm nhất trên đời, cũng là thứ nếu chúng ta đã có, đừng bao giờ đánh mất. Khi đã biết nặng tình là gì?, bạn sẽ hiểu hơn và yêu thương những người nặng tình. Trong chuyện tình cảm, ai yêu nhiều hơn thì người ấy chịu tổn thương nhiều hơn. Vì vậy, khi gặp một người nặng tình, hãy thấu hiểu và trân trọng họ. Anh Chi Tổng hợp Nếu tim vẫn đầy thương tổn, đừng nên vội vã kiếm tìm tình yêu
Thể loại Hiện đại, chủng điền, cường vật Kiều Dương x Lăng Tiêu. Đồng bọn Từ Tiếu Thiên, Kiều Đóa Dương là nhân vật chính trong câu chuyện này , tác giả cho hắn ở ngôi thứ nhất tự xưng Dương luôn cho là mình là một người đàn ông bình thường sẽ thích và lấy phụ nữ làm vợ nhưng đến khi gặp được người đàn ông của cuộc đời mình mới biết là đại biểu cho thể hệ sinh viên hiện đại cực kỳ lười, nhây, chuyên cúp tiết, ăn dầm nằm dề ở tiệm net là chính. Gia đình Kiều Dương rất hạnh phúc, bố mẹ lãng mạn đến mức thiếu điều muốn đá con cái đi để hai người cùng bên nhau tình nồng ý mật, Kiều Dương có một cô em gái xinh đẹp, lém lỉnh, cực kỳ thương anh trai, cô bé là một hủ nữ chính hiệu tích trữ gần 200 GB GV trong máy vi tính cá nhân. Kết lại, cuộc đời Kiều Dương bình thường giản dị như bao tên sinh viên khác tuổi đôi mươi. Có gia đình hạnh phúc, có lũ bạn bè mất nết nhưng tốt bụng. Đời bạn ấy cứ thế trôi qua. Cho đến một ngày định mệnh, Kiều Dương đụng độ Lăng Tiêu-một tên siêu đẹp trai, con nhà giàu, ngon lành về mọi mặt, và dĩ nhiên ông trời tàn ác không cho phụ nữ được hưởng một chàng trai tuyệt vời như vậy, Lăng Tiêu là gay chính hiệu. Vì vài nguyên do vô tình lẫn hữu ý, Lăng Tiêu theo đuổi Kiều bản thân mê trai ngay từ những lần đầu gặp gỡ, nhưng Kiều Dương-nhân vật chính của chúng ta lại có bệnh ảo tưởng sức mạnh, không hiểu rõ về bản thân, mang nhiều sự cù nhây, thêm cả ghen hờn hấm hứ, phải rất vất vả Lăng Tiêu mới hốt được Kiều Dương về đây các bạn nghĩ là mỹ mãn rồi sao? Không, đâu dễ vậy, kể từ giây phút đó, Kiều Dương mới hiểu được cuộc sống có nhiều nỗi tréo ngoe đến thế đây là một chuyện tình ngốc xít chính hiệu, nhưng vẫn có những phút giây trầm lắng dịu dàng. Thật ra đáng lẽ nó là một câu chuyện vô cùng lãng mạn, nếu không phải Kiều Dương tính cách quá mất nết, lại tưng tửng hay suy diễn + chém gió+ chuyên gia phá hỏng không khí, đáng lẽ nó cũng rất deep với tài nhập vai của Lăng đại thiếu gia, nhưng hai vị căn bản sống vẫn dựa vào hiện thực tàn khốc dở chứng v , nên thành ra truyện cũng tưng tửng, muốn cẩu huyết cũng không cẩu huyết được tròn. Thật đáng thương…
vì đâu nặng tình như thế